Buồn

Hoảng sợ

Trống rỗng.

Tức giận.

Hận thù.

Chán nản.

Đau khổ.

Trống rỗng. N

hững cảm xúc ấy lặp lại hàng ngày kể từ khi Philippe Weis biết căn bệnh hiểm nghèo của mình, ung thư não. hoá trị và những ca phẫu thuật liên tiếp cũng chỉ kéo dài sự sống của hắn từ 1 đến 2 năm. Bác sĩ còn nói thẳng ra hắn sẽ không thể sống tới 25 tuổi.

Lũ nhà khoa học đã hứa hẹn gì khi chính phủ ép cả thế giới chuyển đổi gien bằng cách đầu độc nguồn nước? Chúng nói rằng mỗi người sẽ có ít nhất một năm để sống và giờ, hắn còn chẳng chờ được đến khi đồng hồ chạy.

Trong bóng tối, ánh sáng của đồng hồ sáng xanh rực rỡ con số 1 năm đầy ám ảnh, còn hắn lại héo tàn tưng ngày, từng phút. Philippe đã bỏ học nửa tháng và nhốt mình trong căn phòng thuê suốt nửa tháng. Cửa đóng kín, rèm cửa luôn buông rủ. Hắn nằm dưới sàn nhà, cố gắng đếm từng hơi thở cuối cùng của bản thân. Tất cả mọi thứ đều vô nghĩa. Nhất là tấm bằng cử nhân kinh tế xuất sắc của Harvard, hay thông thạo lý thuyết trò chơi, đều không thể giúp hắn sống lâu thêm.

Hắn là một thứ sản phẩm lỗi. Một cái đồng hồ gần điểm 12 giờ, và phép thuật của bà tiên đỡ đầu đã chấm dứt, cuộc sống lộ ra bộ mặt chân thực xấu xí của nó. Rõ ràng là hắn đã thua trong trò chơi "Tồn tại", ngay từ trước khi trò chơi bắt đầu. Nhưng một năm cho mỗi người chẳng thể nào đủ, và tất nhiên là chẳng ai thắng nổi rồi. Nhìn xem, ngay từ lúc này, người có tiền đã có nhiều hơn biết bao nhiêu lựa chọn cho họ - đầu tư vào bản thân: học ngôn ngữ, học đàn, học lịch thiệp; tái đầu tư những đồng tiền kiếm được dựa vào lỗ hổng của tax refund. Cứ như vậy, tương lai cũng chẳng khác gì, người giàu với những gì họ có sẽ thắng. Chỉ tiếc là hàng triệu sinh viên đại học ngang tầm tuổi hắn đều mắc bệnh hiểm nghèo nhờ ơn cái quyết định thay đổi gien loài người như thế này. Thế nên, thanks Obama, quyết định tuyệt vời lắm.

Philippe bắt Greyhound từ Boston lên NYC. Hắn không thể chịu đựng căn phòng của mình thêm một ngày nào nữa. Hắn cũng không muốn gặp những bạn gái thường ngày, hay giáo viên, những người đã đang và luôn tới gõ cửa phòng hắn. Họ đang tốn những tài sản họ có cho một kẻ sắp chết. Những suy nghĩ như vậy chỉ tạm rời khỏi anh khi cơn buồn ngủ sập tới. Chợp mắt, ngủ quên, không thành vấn đề, hắn sắp ngủ vĩnh viễn cơ, mà ngủ thì đỡ đau... Và khi hắn bừng tỉnh, dòng chữ "bảo tàng Khoa Học Tự Nhiên" như thôi thúc hắn, và hắn nhận ra mình không còn trong xe bus. Hành động vô thức? Không, hắn chưa bệnh nặng đến vậy. Chỉ là,sức mạnh tự nhiên có vẻ trái lại thứ thế lực siêu nhiên có khả năng quyết định vận mệnh con người, dù tờ 1$ có viết "In God we trust" thì không nhất thiết 1 người Mỹ sẽ phải tin vào sự tồn tại của Chúa.

Dù là xác suất, dù là mong muốn của Chúa, dù là có kẻ nào đó chọn hắn thì số mệnh của Philippe cũng không còn nằm trong tay hắn. Chết tiệt! Chỉ là hắn muốn sống. Hắn không thể chịu được một căn phòng tối tăm trong một tuần, làm sao hắn có thể chịu được bóng tối trường kì trong ngôi mộ của bản thân được! Philippe đứng đối diện với bộ xương của loài khủng long Archaeopercx. Philippe nghĩ về một đôi cánh tự do, nghĩ về chuỗi tiến hoá và nghĩ về công lý. Về loại đột biến tế bào não mà thứ thuốc độc đó đã khuếch đại dẫn đến bệnh ung thư của hắn. Có lẽ mọi thứ đã tốt hơn, khi vị tổ tiên nào đó của hắn chết vì không được chăm sóc kịp thời do nền y tế yếu kém của thế kỉ XVIII. Sau đó, một đứa trẻ khuyết tật như Philippe sẽ không bao giờ được sinh ra, và ắt hẳn sẽ không sống sót để sinh thêm con cái và phát tán cái gien yếu kém nàỳ. Kẻ mạnh sẽ sống sót. Kẻ phù hợp sẽ sống sót. Và những kẻ yếu tự biết vị trí của chúng.

- Cậu có biết rằng thế giới đã đối mặt với những cuộc khủng hoảng lương thực? Một vị khách đứng cạnh hắn đột nhiên quay sang nhìn hắn rồi cất tiếng hỏi. Đó là một người đàn ông điển trai - tóc đen bóng mượt, gương mặt góc cạnh nam tính, đôi mắt xanh sâu hoắm già hơn tuổi giống như nhìn thấu tâm hồn của hắn chỉ với một cái liếc nhìn vậy.

- Tôi quan tâm đến điều đó làm gì? "Tôi sẽ chẳng sống đến lúc trưởng thành nữa là." Hắn thầm nghĩ,

- Dân số đã quá đông. Anh ta tiếp tục hân hoan với một niềm vui thú đầy ác độc, giống như cứa sâu thêm vào nỗi đau chết sớm của hắn. Thứ thuốc độc đó được dùng để kiểm soát dân số, và hắn là một trong những kẻ bị vứt đi.

- Tôi có nên gọi bảo vệ không? Philippe nhàm chán trả lời. Cơn đau đầu lại tiếp tục hành hạ hắn. Và hắn không muốn nói chuyện với một kẻ điên.

-Thôi nào Philippe, Hắn giật mình khi nghe thấy cái tên của mình thoát ra từ khuôn mặt xa lạ. Và người đó nhìn lại hắn, khẽ mỉm cười, Tôi đề nghị hợp tác với bạn. Tôi sẽ sớm cần bạn. Bạn là một chàng trai trẻ có khả năng ...

Philippe cười lớn, sao lại có thể cần đến một kẻ sắp chết chứ? Cái mạng chỉ còn tính bằng tháng của hắn chẳng đáng mấy đồng, và hắn thản nhiên bán mình cho một kẻ lạ mặt, không quan tâm tới lý do, tới kết quả hay là hậu quả của cuộc giao dịch.

Dưới cây lật tỏa rộng

Tôi bán anh và anh bán tôi;

Họ nằm kia và ta nằm đây

Dưới cây lật tỏa rộng.

(1984)